
TREKKING THẢO NGUYÊN TÀ GIANG – KHÁNH HOÀ
Tà Giang có nét đẹp hoang sơ, hùng vỹ, thảo nguyên cỏ tranh bất tận. Chuyến đi bắt đầu bằng những chặng đường men theo dòng suối trong vắt, mát lạnh, rồi tiếp đến là băng rừng, luồn qua những nương ngô, rẫy chuối , trèo lên những con dốc, trượt xuống những vách đá …Hành trình 24km cả đi lẫn về, tràn ngập cảm xúc và … rã rời xương khớp.

Gia đình Bôn đón Giáng Sinh bằng chuyến đi trekking nhiều trải nghiệm
Gia đình Bôn là tập hợp của người lớn tuổi (ba), nhỏ tuổi nhất đoàn (Bôn), và người đi chậm nhất đoàn ( mẹ). Bôn khoác ba lô gần chục kg, chân đi …dép ( giày Bôn nhường cho 1 cô trong đoàn bị hư giày).
Bôn luôn dẫn đầu, băng rừng như sóc, leo núi thoăn thoắt, thăng bằng trên những mỏm đá nghiêng. Bôn kết bạn được với 1 chú “top 10” của giải chạy điền kinh 100km gì đó. Thế là 2 chú cháu líu lo suốt cả chặng đường, kể đủ thứ từ chuyện vận động mạnh thì nên có những bí kíp thể lực nào, đến chuyện chú đang crush ai, hồi xưa chú thất tình đau khổ đến thế nào ??? … rúc rích giòn tan suốt chặng đường dài. Tối đến các cô chú rủ Bôn chơi ma sói, uýnh bài, chí choé cười vang cả núi rừng.
Bôn thích chuyến đi đến mức chạy lại ghé tai mẹ thì thầm “con nghĩ nhà mình nên đi kiểu này mỗi tháng 1 lần nếu mẹ …có tiền” ???. Người mẹ trước chuyến đi nghĩ rằng với việc tập Gym, tập Yoga, tập Cardio mỗi ngày như hiện tại thì leo núi này có xá gì, vậy mà đi được nửa chặng thì đôi chân muốn rời ra, gối đau nhói mỗi bước chân. Lúc trèo lên thấy chân đau, lúc trượt dốc thấy mông đau, lội suối đá thì té mấy lần, dập hết các chỗ lồi ra ?. Ba và Bôn đứng lại chép miệng “tập thể dục online thì nên leo núi …online thôi, chứ đi thực tế thế này mới biết ai ngon” ???. Bù lại, cảnh đẹp đến nức lòng mà không thể nào thu hết vào điện thoại được ( mà cũng ko đủ sức rút ĐT ra chụp choẹt được haha).
Trên đường đi, Bôn và mẹ xuýt xoa khi bắt gặp những em bé của núi rừng, người nhỏ tí xíu mà lưng đeo gùi chuối nặng, thoăn thoắt theo bước chân cha. Những cô cậu bé, những ông bà già người đồng bào, họ mang vác trên lưng nặng ơi là nặng, có khi là mấy buồng chuối, có khi là những can xăng hay những ống sắt dài huhu, mà họ đi như bay, mình thì bò bò sợ té xuống vách núi, họ thì nhún nhảy lẹ làng bước đi, trông như những … vị thần. Vừa nể, vừa xót xa. Thương ?. Bôn đi để thấy và thấm nghen Bôn.
Chuyến đi kết thúc, gia đình vọt lên Đà Lạt. Muốn nghỉ ngơi hưởng thụ nên ba Bôn book KS sang, ngay bờ hồ. Tính ngủ 1 đêm mai về nhà trong núi. Chắc là do quá mệt, ba Bôn bấm bấm thế nào mà Agoda trừ tiền …7 phòng. HaHaa
Agoda thì đồng ý huỷ nhưng KS nhất định không chịu, vì bảo là hệ thống ko cho phép. Chà chà đòi tiền thì phải để mẹ Hằng. Nhân viên KS lý luận 1 hồi không được với bà Hằng, thế là quản lý thuyết phục, cũng không được, cuối cùng phải gọi đến quản lý cấp cao đồng ý bồi hoàn lại 6 phòng kia cho gia đình. Phewww chứ ko ở 1 đêm mà tiền bằng ăn mấy tháng thì chết dở ?.
Bôn nhìn mẹ lê lết bò trong rừng, cảm thấy ngao ngán, mất hình tượng ?. Mà nhìn mẹ giải quyết đòi tiền cho ba, giơ ngón tay cái và nói “hảo mẹ” ?
Một chuyến đi dài thú vị ❤
#Nguồn: FB Vũ Thị Thu Hằng